như cách nắng tan dần
rồi lịm sâu dưới cỏ
một lần
người mở ra cánh cửa hư vô
và rời khỏi đời sống này
trong sự tiễn đưa của dịu êm tuyệt đối
cuộc dạo chơi ngừng lại
những sắc màu
bóng tối nhận chìm núi đồi, suối sông, và lá biếc
bài hát dế giun dần thay tiếng gào khóc của người thân
bầy vi sinh mở bàn tiệc đón chào
giữa muôn trùng đất thẳm
nỗi mục rữa của đời sống này
rất nhanh chóng được đổi thay bằng sự sinh sôi của vạn
đời sống khác
những cái cây mọc lên, ngã xuống
lại mọc lên
và ngã xuống
cho đến lúc chẳng còn lại gì
kể cả đôi mẩu vụn vặt trong trí tưởng nhân gian
món nợ chồng chất khổng lồ của đời người đã cháy trụi theo giấy tiền vàng mã
gió
vùi lấp gió
thời gian
phủ quyết thời gian
một buổi chiều của hàng trăm năm sau
có chú bé nhìn mưa bay bên song
tiếng gõ nhịp bâng khuâng và thầm lén
giữa nỗi buồn đầu tiên tràn dâng xâm chiếm
mưa gửi đến bài kinh vô ngôn
bằng chuyển động toả lan trên mặt nước
vũ trụ tới ngồi cùng một nhân dạng ngây thơ
Linh Văn
Leave a comment