tôi chôn lên trời những thứ không thể vùi xuống đất:
ánh mắt cuối
cái vẫy tay chia biệt
bóng người ngược sáng
nắng hấp háy bao điều không thể nói
phần còn lại đất sẽ nhận về:
thân thể, tấm vải liệm
gỗ như tay như chân
hoa như mắt như miệng
những thứ có thể chạm vào và không thể chạm vào
từng làm nên một đời người
giờ đây nằm ở hai nghĩa trang khác nhau
cách biệt bằng dương thế
người còn sống sẽ phải học cách tin
không phải vào chính họ
mà vào sự im lặng kéo dài
của ánh bạch lạp rọi xuống trang kinh trắng
chữ là vết sẹo đời
tạc lên những văn bia
Linh Văn
Leave a comment