Lời tro

mọi ngả đường cùng dẫn về một chốn ở trong lòng thị trấn
nơi tôi đứng dưới gốc cây khô
những năm tháng xung quanh vừa rơi vừa bốc cháy

tôi nhắm mắt để thấy một mái rêu
khua sột soạt sau vòm lá rộng
và bịt tai để nghe lời hát cũ
sáng lên giọng tháng Giêng bay trong tổng phổ mùa

thời của những viển vông
và ước nguyện đơn sơ
nhẹ như không khí trong cái chai mầu nhiệm
hoặc ánh sáng trên đầu mỗi ngón tay
ngập ngừng chạm vào vết nứt trên một ô kính vỡ

tôi đứng im mặc cho gió thổi
lật những trang đời tôi
có vài đoạn thời gian nói với ta bằng ngôn ngữ trắng

hãy để tôi ở nơi không còn ai nhìn thấy
dọc đường đi của chú ốc sên
bò rất chậm như thể đang lùi lại
nơi mỗi ngày mặt trời mọc từ đằng Tây
rồi lặn đằng Đông
lá ăn mảnh vườn đêm bằng giọng nói côn trùng
nơi cây cối đâm chồi xuống các tầng vô định của quá khứ
và bám rễ vào một tương lai đã biết trước từ đầu

đám người xôn xao ở phía bên kia đường
phải chăng họ đã chết trước khi là những đứa trẻ mà tôi
từng quen biết?
giờ đây họ đang bồn chồn bước
trong lễ hội của những sai lầm và những hoài nghi

tôi bước qua mọi ngả đường khác nhau
ở trong lòng thị trấn
tất cả dẫn về cùng một chốn
nơi tôi có thể đặt thị trấn ở trong lòng tôi xuống
vừa đủ một bàn tay
thị trấn nhỏ như một lời nguyện nhỏ
một tiếng chuông ngân, một khúc kinh cầu

những năm tháng xung quanh vừa bốc cháy vừa rơi
chúng là tro bụi của bài thơ đã tắt
là những chữ không cách gì đọc lại
cũng không cách gì còn có thể viết thêm

chúng dạy tôi biết thế nào
là thầm yêu người khác:
thế giới bắt đầu khi ta tập đánh vần bằng vết sẹo trên da

Linh Văn

Published by


Leave a comment