nếu bạn mang bản viết tay của bài thơ này
đến gặp mẹ tôi
bà chỉ lắc đầu cười ngượng nghịu:
bà nhận ra ngay nét chữ của tôi
nhưng bà không biết chữ
thật kỳ lạ khi được sinh ra bởi một bà mẹ mù chữ
mọi vết tích để lại trên đời này
đều chỉ là những dấu vân tay
cha tôi thì khá hơn một chút
ông mất vài tiếng đồng hồ để đọc xong một trang báo
chưa kể, ông còn biết ký tên
chúng tôi, những đứa con
những thư ký riêng của cha mẹ
đã làm thay công việc của những người phiên dịch:
các tờ khai, đơn từ, thuế má
nhưng nhiều nhất là các giấy nhắc nợ
thứ đầu tiên mẹ dạy tôi chẳng phải những chữ cái
mà là sự trung thực:
ta phải đủ trung thực để chu tất nhiệm vụ
của một người phiên dịch mẫn cán
bằng tất cả lương tri
duy chỉ một lần tôi phá vỡ nguyên tắc:
tôi bịa ra một câu chuyện để kể với bà
khi nhận được tin rằng anh trai tôi
người phiên dịch giỏi nhất
đã đột ngột qua đời
bạn có thể thấy thơ tôi
ngày càng phẳng lặng đến chán ốm:
thiếu các mỹ từ, sắc màu, thanh điệu
đồng thời lại quá dư thừa các khoảng trắng
các nhịp rớt ngập ngừng
tôi còn biết làm gì hơn
tôi còn biết làm gì hơn với trái tim run rẩy
của một bà mẹ mù chữ:
người tự hào rằng mình tiết kiệm nhất làng
mỗi mùa gieo mạ trên đồng trống
người cả đời chỉ biết nhìn vào những khoảng trắng
trên mọi loại giấy má chứng từ
nhưng bằng cách đó
và chỉ bằng cách đó
bà mới có thể thấy rõ hơn một chút
cái sự thật không cùng tận của đời sống này
cái sự thật sẽ chẳng bao giờ là cùng tận
của những ngọt bùi
lẫn trong những đắng cay
Linh Văn
Leave a comment