tôi chết những ngày mưa chầm chậm
nơi trú xứ của vắng mặt
thời gian treo tôi lên như tế vật
bên trên cái miệng rỗng của nó
sài-gòn/ sài-gòn
hẻm hóc chôn chúng ta vào mê cung
rối rắm vòng vèo trí nhớ
ánh sáng tự gãy nơi góc đường
chớp tắt cái bóng lừa phỉnh
cú twist rẻ tiền từ các đại lộ
bước vào kịch bản những bộ phim chiếu rạp
ảo vọng lửng lơ treo trên ngọn đèn chùm
thành phố bên dưới những viên gạch lát đường
cựa quậy một cuộc tình tuyệt vọng
trong xác thân người tình đã cũ
tôi chết trên vỉa hè
mòn mỏi như kẻ vô gia cư
mơ về một số nhà không thật
ô cửa trống hay mái hiên mù
lời mưa vọng mịt mờ từ quãng vắng
tôi gọi tôi bằng tên người tôi yêu
qua các niên đại đứt gãy của thành phố
thất lạc và đổi dời
lãng quên và nhầm lẫn
tạo ra vô số địa chỉ của chia ly và gặp gỡ
có thể ngôi chùa xưa có thể khu chợ mới
có thể công viên có thể một cao ốc chọc trời
ở đây có thể tôi
có thể người
bị đóng khung vào một lời quảng cáo
“the city that never sleeps”
năm tháng có thể đã ăn mòn chính nó
rã rời thuốc đặc trị
chứng mất ngủ trầm kha
tôi-chết-chầm-chậm-mưa
trong cuộc tình phù phiếm
giữa vòng tay quá rộng
chúng ta thành tù nhân của da thịt
thành phố vuốt ve tôi bằng lưỡi những linh hồn
tôi cơn mộng du đen
phờ phạc chiêm bao trắng
Linh Văn
Leave a comment