đã muộn rồi hoa lá
trong khu vườn tưởng tượng của tôi
bướm bay như cái đẹp có thật
chẳng dành riêng cho một ai
nắng cắt đôi mọi thứ
giữa cái ly ánh sáng vô tận
giọng con chim lạ gọi tôi
về dưới bóng râm tháng Bảy
em cứ đến ngồi cạnh bên thế thôi
bởi tôi là khoảng trống
hãy đậu xuống bản hòa thanh điền dã
cái bóng nhỏ như nốt lặng của em
bánh xe bò quay chậm hơn chậm hơn
chậm hơn bất cứ chiếc đồng hồ treo tường nào
âm nhạc phát minh ra thời gian
và lá hoa tán thưởng
có thể rồi tôi sẽ quên tôi
như quên câu mở đầu bài hát
nhưng vẫn nhớ chỗ chúng ta chôn kho báu
dưới những tầng cỏ mục
ấu thơ là chuỗi ngày dài ngóng đợi
một tiếng động dội về từ vách núi bên kia
những chiều mưa ở đây làm tôi nhớ rẫy mưa
nhuộm thế gian ghi xám
mưa dạy tôi nỗi buồn
và cách im nghe những ngày dài tầm tã
chỉ để mưa cất tiếng
mỗi khi lá thở trong vườn
Linh Văn
Leave a comment