có thể không phải là tháng Ba mà là
một đoạn âm thanh đã bị xoá khỏi
cuộn băng cassette cũ kỹ của chúng ta
một cách nói khác, khoảng ngắt dòng đầy phi lý
giữa hai khổ trong một bài thơ
anh ngỡ mình với tay ra là có thể chạm tới
anh của bờ bên kia, nhưng không
thời gian đã kéo giãn mọi thứ, gồm cả sự thật về chính nó
thành những ốc đảo riêng biệt
vây quanh dòng thơ này, chẳng còn gì ngoài biển của lãng quên
em nghe chăng lời kêu cứu từ những lời đã mất
trong cuống họng khổng lồ của một chú cá voi?
biển mù sương nuốt trọn nó mỗi ngày
để liếm sạch mọi thương tích, và trả về chính nó
những sớm mai
anh sẽ học cách thăng bằng như con tàu
vừa nhổ neo khỏi tháng Hai
khi tháng Tư chỉ là ảo ảnh về một thành phố trước mặt
với những chùm đèn treo lơ lửng ở đường chân trời
anh sẽ học cách thăng bằng khi dòng thơ này
buộc phải ngắt tại đây
để rơi và quên đi kiếp trước của nó
đã yên lặng dưới tấm đá hoa cương cùng những dòng thơ khác
Linh Văn
Leave a comment