điều khủng khiếp nhất
không phải là mất đi kí ức mà là
đến một lúc ta không còn đủ ngôn ngữ
để đặt tên cho nó
kí ức vẫn ở đó
trong suốt như không khí phía bên trên đầu ông
vị bác sĩ nhìn ông và hỏi
liệu ông có thể viết cái tên của mình xuống
mảnh giấy trắng kia không
sự ngập ngừng kéo thời gian nơi đây
thành sợi chỉ căng dài vô tận
cái tên, vào lúc ấy, là một linh hồn
chôn chân trước cánh cửa phòng khám
nó không dám bước vào:
không có thân thể nào để bám lấy và nương tựa
mảnh giấy trải ra trước mặt ông như bầu trời ngày cuối thu
không mây
thậm chí không trăng sao
đứa con gái bên cạnh ông trong phút chốc
thành một cô giáo tận tâm trước đứa học trò cứng đầu
ông thấy mình nhỏ lại, nhỏ dần đi
cho đến khi thân xác ông chỉ bằng một cái chồi cây
ủ trong lòng tay nó
ông còn nhớ cái tên của nó không?
cái tên ông đã đặt như Thượng Đế rải những lời của ngài
xuống trần gian này
và hạ sinh mọi thứ
“khởi thuỷ là lời”
và biển và cây và ánh sáng
và ngày và đêm và thiên thần và ác quỷ
và những loài hoa cỏ mọc chen chúc trong vườn nhà ông
vị bác sĩ thêm một viên thuốc khi kê đơn cho ông
những dặn dò kỹ lưỡng như lời mẹ dặn
trong ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo:
khoảnh khắc ta tạm biệt một thế giới
để đặt chân vào một thế giới mới rộng lớn hơn
nơi ta chưa từng biết đến và chẳng thể nào
gọi tên cho chính xác
những viên màu xanh đỏ trên bàn kia
chúng tên gì?
những tờ giấy có số chi chít treo trên tường kia
chúng tên gì?
những ngõ ngang lối tắt những mê cung chằng chịt dẫn về nhà kia
chúng tên gì tên gì tên gì?
và mọi cái tên trên đời này
lướt qua ông như người dưng trên phố lướt qua
cửa kính xe buổi chiều cuối tháng Tám
đứa con gái hỏi ông có lạnh không
“lạnh” là một cảm giác hay một sự thật?
ông in những ngón tay của mình lên cửa kính mờ đục
ngắm chúng tan đi khi hơi nước tan đi
một ngày nhiều mưa hơn bất cứ ngày nào trên đời
kể cả ngày buồn nhất khi ông còn trẻ
rồi đêm tới
một đêm trong một năm nào đó
ông trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi
gần như ngay lập tức có thể rơi thẳng vào giấc ngủ
hoặc có thể không
có thể chẳng bao giờ thức dậy nữa
và rất xa từ trời cao trong một đêm đầu thu
tiếng sấm rền vang vọng
trong một thoáng tưởng chừng ta có thể nghe thấy tất cả
âm thanh của mọi đêm
những đêm không còn ở đây
nhưng vẫn tồn tại sức mạnh của một thứ kí ức tài tình và bất nhẫn
nó bảo nhớ ta nhớ
bắt quên thì phải quên
Linh Văn
Leave a comment