Nhật ký

hãy gọi cây là thời gian
khi lá viết lên trời buổi chiều
nhật ký về một ngày sắp tắt

khoảng không giữa chúng
những dấu ngoặc
khoảnh khắc khôn kham giữa đi-về-ở:
thứ tôi có là thứ tôi đang mất

như người lạ bước đã lâu trên cát
tôi dừng lại để bóng mình hiện một dấu chấm
xuống một dòng thơ

phần còn lại: cõi vô ngôn của nắng
đêm là biển chực chờ ngoài xa
với chuyển điệu của ánh sáng
những tiếng động vỗ bờ
rồi lẳng lặng rút lui

Linh Văn

Published by


Leave a comment