Những ngày đang sống

sống để quên những ngày đang sống
như biển trôi đi không nhớ nổi chính mình
chữ chỉ còn là muối
ăn rỗng mọi lời thơ
tôi đứng trên bờ làm kẻ không quê hương
hoặc phải nhảy xuống và sẽ chết rất sâu trong lòng biển
lịch sử liên hồi mổ vào cái xác của chính nó
với ngọn dao quá đỗi tinh tường

“tôi ở đây, ở đây, ở đây”
thơ là tiếng của xương nói bằng ngôn ngữ trắng

Published by


Leave a comment