luôn khó khăn để mở đầu một bài thơ
tôi muốn nói đến nỗi phân vân của kẻ ngoại đạo
trước vẻ đẹp ngôi giáo đường xa lạ
dẫu sao
câu thơ trên đã xong bổn phận:
cổng đã mở
kẻ ấy đã bước vào
phần còn lại – một bí tích
chẳng thể thấy trong một thánh kinh nào
bỗng đột ngột ập xuống: mưa
che lấp mọi giọng nói
vút cao hay trầm lắng
sáng rõ hay mơ hồ
khoảng cách giữa mở đầu và kết thúc, do đó,
đo bằng nỗi vời vợi từ chỗ tôi bây giờ
đến chỗ vị linh mục đang đứng :
tôi cách ông một khoảng sân mưa
những con chiên vây quanh ông
trong gian nhà nguyện ấm cúng : những chữ
bám vào chân thập giá
dưới ánh bạch lạp ẩn hiện
quét qua rìa các trang sách cổ
chữ duy nhất thừa ra
thoạt kỳ thuỷ
đã bị ném đi và xoá bỏ
như cách người ta hỏa thiêu một danh từ
và rải tro xuống xứ miền có trước thoạt kỳ thuỷ
tôi đã bước qua cổng giáo đường
trong một ngày mưa
với xác thân nhẹ tợ hơi nước
và linh hồn của một lời đã mất đi tên gọi
tìm về giữa dòng kinh cầu nguyện
cái giá của mọi hành trình thật ra đều giống nhau
nên có lẽ đây chỉ là cái kết
trong vô vàn khả dĩ:
mưa tạnh, tôi trở ra
một giọt nước sáng lên, một chọn lựa
vừa lướt qua mắt Chúa
Linh Văn
Leave a comment