Memento mori

“Nihil certius morte, nihil incertius hora mortis.”

họ rỉ tai nhau
có một lão già gầy còm mắt toét
cầm lưỡi hái trên tay
lăm lăm đoạt mạng các ngươi rồi cười lên khùng khục

cùng một lúc ta vừa là nỗi khiếp sợ
lại vừa là trò hề trong trí tưởng các ngươi

nhưng ở vương quốc của ta
thậm chí chẳng có nổi một mảnh gương soi:
ta phải học cách soi mình
vào lặng im và bóng tối

người trẻ trách ta đến quá nhanh
người già lại nguyền rủa ta
đã để họ chờ đợi mỏi mòn trong đau đớn
ta còn biết làm gì hơn?

như cách các ngươi đặt chân trái
hay chân phải xuống đất
mỗi sáng ta tung một đồng xu lên trời
đừng ai chúc tụng cho ta

đừng nghĩ về ta như cỗ máy lạnh lùng cay nghiệt
thứ các ngươi luôn tự hào là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ:
có không ít lần ta buộc phải phân vân

hãy tận hưởng đi: màu nắng hạ, sương thu
và đông dài tuyết trắng
cỏ hoa, chim chóc, rượu, và da thịt tình nhân
và cả những lúc các ngươi chỉ trơ lạnh một mình
ta thậm chí chẳng có cơ may ấy

ta chẳng có buồn vui, ước mơ, hay tuyệt vọng
chẳng quá khứ và chẳng tương lai
chẳng kẻ thù và chẳng luôn bạn hữu
khi ta gặp các ngươi cũng là lúc đất trời vừa gặp
những hạt giống vô tri

phần còn lại là câu chuyện của mùa xuân năm sau
ta định kể
nhưng nào đâu được phép

Linh Văn


Leave a comment