(Tặng Huy Bảo)
“không có chúng mình
thì cỏ vẫn xanh”
nhưng anh thèm sống
em ơi anh thèm sống
sót qua mùa hè rồ dại này
thèm giết cơn đau đầu váng vất
giết mặt trời đỏ rực
giết hết mấy thằng đầu sỏ
gây nên cuộc chiến khốn khổ khốn nạn
trong đầu anh bây giờ
anh thèm sống anh thèm sống em ơi
chỉ ao ước một lần
được khinh bỉ sự thật
được phỉ nhổ chân lý
sống như mặt trời thích là lặn
mỗi sớm mai
trăng sao thích là tắt
từ chạng vạng
kẻ điên cần gì biết mình điên
cứ thỏa thích si mê những người điên khác
điệu nhảy trên cầu
bóng trăng dưới nước
ta hãy sống một lần thôi sống hết
anh lặp lại một lần thôi sống hết
nào em hãy lặp lại theo anh
một lần thôi sống hết
một lần thôi
anh thèm sống
thèm sống quá em ơi
sống tử tế trên quê hương nhân loại
làm thơ cùng muông thú
vẽ tranh với cỏ cây
thỉnh thoảng ta cần biết trêu nguyệt, ghẹo mây
biết uống say, chìm xuống
rồi trồi lên ói một trận kinh thiên
vào chính giữa cái thế giới đốn mạt này
“oẹ oẹ oẹ”
nào em hãy lặp lại theo anh
“oẹ oẹ ọe
oẹ oẹ oẹ oẹ”
em đừng nói ai hay
anh sẽ sống, sẽ đi
sẽ ói, sẽ dọn
cần đếch gì ai biết
rằng anh từng ở đó
Linh Văn
Leave a comment