Sử thi

cha tôi nói với tôi nhiều thứ
nhưng lời tôi đáp không chạm được đến ông
như thể có một cái hố đã được đào sẵn
trong không khí, giữa chúng tôi
nuốt chửng mọi lời từ một phía

cuộc đối thoại bỗng trở thành độc thoại:
ông nói với chính ông
về nạn đói của một năm nào đó

tôi đã đứng bên ngoài cuộc trò chuyện
chỉ còn biết nhìn ông
như một khán giả trung thành nhìn vào Homer
rồi mường tượng ra sức nặng mai sau
chất chồng trên cái nhẹ thân xác

một năm nào đó
tôi sẽ mang trong mình cơn đói hôm nay
với đôi mắt như biển sương mù
và một chân đặt lên đường ranh của một thế giới mới
người đối diện sẽ chẳng quan trọng nữa

Homer bên cạnh tôi vừa chập choạng bước đi
vừa nói với chính mình

Linh Văn

Published by


Leave a comment