Thương tích

những ngày tôi buộc phải rời khỏi
luôn sống kể cả khi
tôi đã chết

kể cả khi không còn ai nhắc đến chúng

những ngày sống bằng ảo tưởng
về một ngày khác
nơi mọi thứ luôn là bản nháp dở dang
một bài thơ không cần thiết phải hoàn tất
có thể xé vụn và ném bỏ dễ dàng

“bờ dốc nhỏ
hàng hiên
chiều xuống chậm
ánh sáng viết tên em trên biển của mùa hè”

những ngày thở cố chấp đầy khó nhọc
dưới lớp vảy đã cứng của một ngày khác

những ngày im lặng thả ngón tay trỏ của mình
xuyên qua những tầng biển sắc nhọn
để chạm vào thương tích của một ngày khác

một vũ trụ ngỡ từ lâu đã tắt
bỗng vụt cháy trên đầu lưỡi như một miểng thủy tinh

Linh Văn

Published by


Leave a comment