để thấy một chân trời khác: một bãi cát
dẫn đến biển của những điều đã mất
tôi ngồi xuống như mảnh ván mục dạt vào lề một trang sách
ngắm chữ nối chữ trôi vào xoáy nước sâu hoắm ở giữa
nơi hàng thế kỷ lần lượt sụp đổ và sụp đổ
chỉ để dò tìm cái đáy phi lý của thời gian
hãy nhìn tôi bằng đôi mắt bầy sứa
bơi qua một cái chai trong suốt khổng lồ
và hãy kể lại với ánh sáng
về sự vắng mặt bí ẩn của cái bóng dưới chân
biển đã làm đầy tôi bằng những mất mát
nhiều như cách những mất mát đã làm đầy tôi
bằng những vụn pha lê găm trên lưng biển: những con thuyền
chở những năm băng qua tôi như băng qua một phế tích
chúng đang trong một hải trình bí mật
tìm đến phép lạ của vô tri và quên lãng
cánh hải âu mang hình thập giá
với tiếng kêu thốt ra là tên của ai đó
đã lưu đày như mây trên trời và rong rêu trong biển
vừa nhìn thấy tôi
bằng cái tên ấy, tôi gọi
thứ tôi ngỡ đã quên từ trước lúc bắt đầu
trong buổi chiều nay khi biển vừa nổi bão
Linh Văn
Leave a comment