Ác mộng

bài thơ này là cơn ác mộng của chính nó
về thi ca

thế nên câu mà bạn vừa đọc phía trên
đã ập đến như một cú chợp mắt

làm sao ta có thể thấy rõ những câu thơ tiếp theo
thậm chí chỉ là cái bóng của chúng :
những giọng nói trộn vào nhau mơ hồ
như gió chạm trên một mặt nước tối

dưới trời đêm thinh lặng, vừa viết tôi vừa nghĩ
đến những chữ đứng chờ
từ phía bờ bên kia

không có gì và không một ai
việc duy nhất nên làm
là hình dung ra cái nhìn vời vợi của Lý Bạch
về vầng trăng cố hương, rồi thả một chữ xuống –
ngay trong chính câu này –
và tin vào ánh sáng
được vớt lên ở câu thơ kế tiếp

trăng nhuộm lời lên sóng
hay sóng là cái chớp mắt đầy mê hoặc trong ý niệm về trăng?

phần còn lại nồng nàn và hiểm nguy, đừng hoảng sợ
nếu thấy mình chuếnh choáng :
thơ vốn là cái đẹp vĩnh cửu
được ướp trong lớp men màu ánh bạc
kể từ sau chung rượu đầu tiên
cho đến tận bây giờ

có những vực thẳm và những xoáy nước
thứ không nên kể ra ở đây
chúng nằm cạnh tấm vảy sáng lấp lánh
và giọng hát rót mật của bầy tiên nữ

một giọng thầm nhắc ta
hãy bước đi, bước đi
dẫu thế giới chỉ một lần hiện ra
trong một thoáng phù vân
trước khi mọi thứ biến mất
bằng tiếng thét nghiệt ngã vọng lên từ đoạn cuối:

“chữ giết ta, giết ta
với men độc của rượu
và cái bóng của trăng”

Hàn Mặc Tử rùng mình
chàng tỉnh mộng khi vừa qua kiếp khác

Linh Văn

Published by


Leave a comment