Những kẻ phiêu bạt

Phục trang đi đường của tôi thắp sáng buổi trưa.
Tôi đã đi trên lối riêng tôi một quãng dài
ngược về quá khứ,

Thành phố bất khả hoà giải ấy.
Thiên hạ muốn đi cùng tôi, chừng như thế, và tôi đã để họ đồng hành.
Hoa ven đường làm tôi xao lãng,
những cánh chuồn chuồn
Lửng lơ như ngọc lưu ly, ở đó, ngoài tầm với.

Đường hẹp, đường rộng, tất cả chúng ta trên đó, bất hạnh,
Vô định, bảy thước ngắn của bất tử
Và một thước ngắn của phù sinh.
Tốt hơn là ngồi xuống trong đám cỏ cao
và ngắm mây,

Ngẩng mặt lên trời,
Suy xét — với hầu hết chúng ta — đời là một sai lầm không dứt.

Thơ của Charles Wright

Bản dịch của Linh Văn

Road Warriors

My traveling clothes light up the noon.
I’ve been on my way for a long time
back to the past,

That irreconcilable city.
Everyone wants to join me, it seems, and I let them.
Roadside flowers drive me to distraction,
dragonflies
Hover like lapus lazuli, there, just out of reach.

Narrow road, wide road, all of us on it, unhappy,
Unsettled, seven yards short of immortality
And a yard short of not long to live.
Better to sit down in the tall grass
and watch the clouds,

To lift our faces up to the sky,
Considering—for most of us—our lives have been a constant mistake.

Published by


Leave a comment