đừng gọi ta là đấng toàn năng
ta tạo ra thế giới này
có khác chi các ngươi trồng cây, làm thơ
hay yêu một ai đó
thứ duy nhất ta biết kể từ lúc bắt đầu:
chẳng có chi là trường cửu
để trao cho các ngươi tự do, ta buộc phải rút khỏi
như chạng vạng ánh ngày
như bóng tối vấn vít phút rạng đông
nhưng hãy nhớ ta vẫn luôn kề cận các ngươi
giữa sớm mai yên tĩnh, giữa náo động ác tà
giữa những tiếng thì thầm vọng về trong đêm vắng
ta ở trong nhịp tim
trong từng mạch máu nóng
trong thịt xương đã lạnh tựa tuyết băng
đừng nhầm lẫn ta
với quyền năng tối thượng của thánh linh:
các ngươi mang vác thập giá đời mình thế nào
thì ta có nỗi khổ tâm thế ấy
ta nhìn các ngươi hạnh phúc
các ngươi lầm than
các ngươi biết xót thương hay trở nên tàn độc
để vui chung và để buồn riêng
ta có gì đâu ngoài những được mất trong tạo tác của mình?
dù sao bàn tay ta cũng có lúc vô tình:
một sát-na run lên từ khởi thuỷ
phần tiếp theo sau chỉ là tiếng vọng dài
hãy gọi tên ta khi tối lửa tắt đèn
khi khẩn cầu hay khi trách móc
khi mọi thứ quay lưng
khi không-gì đáp lại
chẳng phải ta vừa hiện ra trên môi các ngươi
giữa chói lọi tuyệt cùng của vô vọng đó sao?
và gió và mưa và bão đêm và ánh sáng
và biển cả xanh như mắt trời mây
và hoa nở trước thềm nhà các ngươi, cây chết sau vườn nhà các ngươi
và lửa thiêu tro bụi những tháp đền, và chim hót giữa quảng trường thành phố
và một sớm mai các ngươi chẳng còn gì quanh mình
ngoài nước mắt
ta ở đây
lại vừa không ở đây
Linh Văn
